Tăng bạch cầu đơn nhân nhiễm khuẩn

(Mono)

TheoKenneth M. Kaye, MD, Harvard Medical School
Đã xem xét/Đã chỉnh sửa Thg 12 2023

Bệnh bạch cầu đơn nhân nhiễm khuẩn do siêu vi khuẩn Epstein-Barr (EBV, vi rút herpes type 4) và có đặc điểm là mệt mỏi, sốt, viêm họng, và hạch to. Mệt mỏi có thể kéo dài hàng tuần hoặc hàng tháng. Các biến chứng nghiêm trọng, bao gồm tắc nghẽn đường thở, vỡ lách, và hội chứng thần kinh, đôi khi xảy ra. Chẩn đoán là lâm sàng hoặc với xét nghiệm huyết thanh học EBV. Điều trị là hỗ trợ.

EBV là một loại vi rút herpes lây nhiễm cho 50% trẻ em trước 5 tuổi (1). Trên 90% người lớn có huyết thanh dương tính với EBV. Nó xảy ra ở con người.

Nhiễm trùng EBV thường không có triệu chứng.

(Xem Tổng quan về Nhiễm trùng Herpesvirus.)

Tài liệu tham khảo

  1. 1. Johannsen EC, Kaye KM: Epstein-Barr Virus (Infectious Mononucleosis, Epstein-Barr Virus–Associated Malignant Diseases, and Other Diseases). In Mandell, Douglas, and Bennett's Principles and Practice of Infectious Diseases (Ninth Edition), Elsevier, 2020, pp. 138, 1872-1890, 2020. ISBN: 9996119890, 9789996119897

Sinh lý bệnh của bệnh tăng bạch cầu đơn nhân nhiễm trùng

Sau khi tiếp xúc trong khoang miệng, EBV sẽ lây nhiễm sang các tế bào lympho B. Các lympho bào bất thường về hình thái học (không điển hình) phát triển, chủ yếu từ các tế bào T CD8 + đáp ứng với sự nhiễm trùng.

Sau nhiễm trùng nguyên phát, EBV vẫn còn trong cơ thể, chủ yếu là các tế bào lympho B, và trải qua sự phát tán không triệu chứng từ vòm họng. Vi rút này có thể được phát hiện trong dịch tiết hầu họng của 10% đến 20% số người trưởng thành khỏe mạnh có huyết thanh dương tính với EBV (1). Tình trạng phát tán làm tăng về tần suất và hiệu giá ở những bệnh nhân bị suy giảm miễn dịch (ví dụ: người nhận tạng ghép đồng loại, người nhiễm HIV).

EBV đã không được thu hồi từ các nguồn môi trường và không phải là rất dễ lây.

Đường lây truyền

Sự lây truyền có thể xảy ra thông qua việc truyền máu các sản phẩm nhưng thường xuyên xảy ra hơn thông qua hôn giữa một người không bị nhiễm bệnh và một người có EBV dương tính đang phát tán virus một cách không triệu chứng. Chỉ có khoảng 5% số bệnh nhân nhiễm EBV từ người bị nhiễm bệnh cấp tính (1).

Sự lây truyền ở trẻ em xảy ra thường xuyên hơn trong các nhóm kinh tế xã hội thấp hơn và trong điều kiện đông đúc.

Rối loạn liên quan

EBV có liên quan thống kê và có khả năng có một vai trò nhân quả trong

EBV không gây ra Hội chứng mệt mỏi mãn tính. Tuy nhiên, vi rút này hiếm khi gây ra hội chứng có thể bao gồm sốt, viêm phổi kẽ, giảm toàn thể huyết cầu, viêm gan hoặc viêm màng bồ đào (tức là EBV hoạt động mạn tính).

Tài liệu tham khảo về sinh lý bệnh

  1. 1. Johannsen EC, Kaye KM: Epstein-Barr Virus (Infectious Mononucleosis, Epstein-Barr Virus–Associated Malignant Diseases, and Other Diseases). In Mandell, Douglas, and Bennett's Principles and Practice of Infectious Diseases (Ninth Edition), Elsevier, 2020, pp. 138, 1872-1890, 2020. ISBN: 9996119890, 9789996119897

Các triệu chứng và dấu hiệu của bệnh tăng bạch cầu đơn nhân truyền nhiễm

Ở phần lớn trẻ nhỏ, nhiễm EBV nguyên phát không có triệu chứng. Các triệu chứng của bệnh bạch cầu đơn nhân nhiễm khuẩn phát triển ở trẻ lớn và người lớn.

Thời kỳ ủ bệnh là từ 30 đến 50 ngày. Mệt mỏi có thể kéo dài hàng tháng nhưng thường là tối đa trong 2 đến 3 tuần đầu tiên.

Hầu hết bệnh nhân đều có 3 dấu hiệu

  • Sốt

  • Viêm họng

  • Hạch

Thường sốt cao vào buổi chiều hoặc buổi chập tối, với nhiệt độ khoảng 39,5°C, nó có thể đạt đến 40,5°C.

Viêm họng có thể nặng, đau đớn, và toát mồ hôi và có thể giống viêm họng do Streptococcus.

Adenopathy thường có tính đối xứng và có thể liên quan đến bất kỳ nhóm hạch nào, đặc biệt là chuỗi hạch cổ trước và sau. Adenopathy có thể là biểu hiện duy nhất.

Các triệu chứng và dấu hiệu khác bao gồm:

  • Lách to

  • Gan to nhẹ và gõ đau

  • phù quanh hốc mắt và vòm miệng

  • Ít khi nổi sẩn

  • Hiếm khi vàng da

Lách to, xảy ra trong khoảng 50% số trường hợp (1), đạt mức tối đa trong tuần thứ 2 và thứ 3 và thường chỉ dẫn đến phần đầu lách gần như không sờ thấy được.

Các biến chứng

Mặc dù hồi phục thường hoàn toàn, nhưng các biến chứng có thể trở nên nguy kịch.

Các biến chứng thần kinh rất hiếm nhưng có thể bao gồm viêm não, co giật, hội chứng Guillain-Barré, bệnh lý thần kinh ngoại biên, viêm màng não do vi rút, viêm tủy, liệt dây thần kinh sọ và rối loạn tâm thần. Viêm não có thể xuất hiện với rối loạn chức năng tiểu não, hoặc có thể tiến triển toàn cầu và nhanh chóng, tương tự như viêm não do herpes simplex, nhưng thường xuất hiện giới hạn.

Các biến chứng về huyết học thường tự giới hạn. Chúng bao gồm

  • Giảm bạch cầu hạt

  • Giảm tiểu cầu

  • Chứng tan máu, thiếu máu

Giảm bạch cầu hạt nhẹ thoáng qua hoặc giảm tiểu cầu xảy ra ở khoảng 50% số bệnh nhân; trường hợp nặng bị nhiễm trùng do vi khuẩn hoặc chảy máu ít xảy ra hơn. Thiếu máu tan huyết thường do các kháng thể anti-i-specific cold-agglutinin cụ thể.

Vỡ lách có thể gây hậu quả nghiêm trọng. Nó có thể là kết quả của lách to và sưng phù, tối đa là 10 đến 21 ngày sau khi trình bày. Chỉ một nửa số ca biết được cơ chế chấn thương. Vỡ lách thường rất đau nhưng thỉnh thoảng gây ra hạ huyết áp khi không đau. Về điều trị, xem Tổn thương lách.

Các biến chứng hô hấp bao gồm, hiếm gặp, tắc nghẽn đường hô hấp trên do bệnh hạch bạch huyết ở họng hoặc cạnh khí quản; các biến chứng hô hấp có thể đáp ứng nhanh với corticosteroid.

Các biến chứng về gan bao gồm nồng độ aminotransferase tăng cao (khoảng 2 đến 3 lần bình thường, trở về mức ở lần khám ban đầu sau 3 tuần đến 4 tuần); tình trạng này xảy ra ở khoảng 90% số bệnh nhân (1). Nếu vàng da hoặc tăng men gan nghiêm trọng hơn,phải kiểm tra các nguyên nhân khác gây ra viêm gan.

Tình trạng nhiễm EBV xảy ra không ồ ạt nhưng có thể tập trung trong các gia đình, đặc biệt là những người có Hội chứng lympho tuýp X-linked. Những người sống sót sau nhiễm EBV nguyên phát nặng kèm hội chứng tăng sinh lympho bào có nguy cơ bị bệnh vô gammaglobulin huyết hoặc u lympho.

Tài liệu tham khảo về các triệu chứng và dấu hiệu

  1. 1. Johannsen EC, Kaye KM: Epstein-Barr Virus (Infectious Mononucleosis, Epstein-Barr Virus–Associated Malignant Diseases, and Other Diseases). In Mandell, Douglas, and Bennett's Principles and Practice of Infectious Diseases (Ninth Edition), Elsevier, 2020, pp. 138, 1872-1890, 2020. ISBN: 9996119890, 9789996119897

Chẩn đoán bệnh tăng bạch cầu đơn nhân nhiễm trùng

  • Xét nghiệm kháng thể Heterophile

  • Đôi khi xét nghiệm huyết thanh học EBV

Hội chứng tăng bạch cầu đơn nhân nhiễm khuẩn nghi ngờ ở các bệnh nhân với triệu chứng và dấu hiệu điển hình. Viêm họng chảy dịch, bệnh hạch lympho trướccổ tử cung và sốt có thể không thể phân biệt được trên lâm sàng do nguyên nhân bởi liên cầu khuẩn beta tan huyết nhóm A. Tuy nhiên ung thư cổ tử cung, u tủy, hội chứng lách to liên quan đến tán máu được gợi ý từ hội chứng tăng bạch cầu đơn nhân nhiễm khuẩn. Hơn nữa,việc phát hiện liên cầu trong hầu họng không loại trừ được hội chứng tăng bạch cầu đơn nhân nhiễm khuẩn.

Chẩn đoán phân biệt

Sơ cấp nhiễm HIV có thể có các dấu hiệu lâm sàng tương tự như nhiễm trùng EBV cấp tính. Nếu bệnh nhân có các yếu tố nguy cơ nhiễm HIV, cần thực hiện những điều sau:

  • Đo tải lượng virut HIV trong máu

  • Kết hợp xét nghiệm miễn dịch kháng thể và kháng nguyên P24

Xét nghiệm HIV ELISA/Kỹ thuật xét nghiệm Western blot thường là âm tính trong suốt thời kỳ nhiễm trùng cấp tính do đó không nên sử dụng đơn độc xét nghiệm này để chẩn đoán nhiễm HIV giai đoạn sớm. Đo tải lượng HIV RNA và phát hiện kháng nguyên P24 chẩn đoán chính xác hơn khi nhiễm HIV cấp tính vì HIV RNA và kháng nguyên p24 có trong máu trước khi các kháng thể HIV phát triển.

Ngọc trai & cạm bẫy

  • Nhiễm HIV nguyên phát có thể giống nhiễm EBV cấp tính; bệnh nhân có các yếu tố nguy cơ nhiễm HIV nên được xét nghiệm bằng cách sử dụng định lượng lượng RNA của vi rút HIV trong máu, xét nghiệm miễn dịch kháng thể kết hợp và xét nghiệm kháng nguyên p24.

Nhiễm virut Cytomegalo (CMV) có thể gây ra một hội chứng tương tự như hội chứng tăng bạch cầu đơn nhân nhiễm khuẩn, với tăng tế bào bach huyết không điển hình, gan/lách to và viêm gan, thường không có viêm họng cấp.

Nhiễm ký sinh trùng Toxoplasma có thể gây ra một hội chứng tương tự như hội chứng tăng bạch cầu đơn nhân nhiễm khuẩn với sốt và hạch to nhưng thường không có viêm họng.

Xét nghiệm

Chẩn đoán xét nghiệm thường bao gồm xét nghiệm công thức máu và EBV trong huyết thanh. Các tế bào lympho có hình dạng không điển hình chiếm đến 30% số lượng bạch cầu. Mặc dù các lympho bào riêng lẻ có thể giống với lympho bào bạch huyết và lympho bào không điển hình,nhưng chúng chưa chắc có trong bệnh bạch cầu. Các lympho bào không điển hình cũng có thể có khi nhiễm HIV hoặc CMV, viêm gan B, cúm B, rubella hoặc các bệnh do vi rút khác, do đó chẩn đoán cần phải xét nghiệm huyết thanh. Tuy nhiên, số lượng lympho bào không điển hình thường chỉ thấy ở nhiễm EBV và CMV sơ cấp.

Hai xét nghiệm huyết thanh được sử dụng để chẩn đoán nhiễm EBV cấp tính là:

  • Xét nghiệm kháng thể Heterophile

  • Xét nghiệm kháng thể EBV đặc hiệu

Kháng thể hetophile được đo bằng các test kết cụm (ngưng kết) (monospot) khác nhau. Tuy nhiên, các kháng thể heterophile chỉ có ở 50% bệnh nhân < 5 năm và khoảng 80 đến 90% thanh thiếu niên và người lớn có bệnh tăng bạch cầu đơn nhân nhiễm khuẩn. Điều quan trọng là xét nghiệm kháng thể heterophile có thể là dương tính giả ở một số bệnh nhân nhiễm HIV cấp tính. hiệu giá và sự xuất hiện của các kháng thể heterophile tăng trong tuần thứ 2 và thứ 3 của bệnh. Do đó, nếu chẩn đoán nghi ngờ và xét nghiệm kháng thể dị ái âm tính ở giai đoạn đầu của bệnh trên lâm sàng (trong tuần đầu tiên), xét nghiệm có thể được lặp lại khoảng 7 ngày sau đó. Do có khả năng cho kết quả dương tính hoặc âm tính giả, Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh (CDC) không khuyến nghị sử dụng kháng thể dị hợp để chẩn đoán nhiễm EBV nguyên phát (xem CDC: Laboratory Testing). Tuy nhiên, xét nghiệm kháng thể dị hợp dương tính trong tình huống lâm sàng thích hợp nói chung là đủ để xác nhận chẩn đoán EBV nguyên phát. Ngoài ra, có thể thực hiện xét nghiệm kháng thể EBV.

Xét nghiệm kháng thể đặc hiệu EBV có độ nhạy cao. Sự có mặt của các kháng thể IgM đối với kháng nguyên bề mặt virus (VCA) cho thấy có nhiễm EBV nguyên phát (những kháng thể này biến mất trong vòng 3 tháng sau khi nhiễm). IgG VCA (EBV VCA-IgG) cũng phát triển sớm trong nhiễm EBV nguyên phát, nhưng những kháng thể này tồn tại suốt cuộc đời. Các kháng thể kháng nhân EBV (EBNA-IgG) phát triển sau đó (sau 2 đến 4 tháng) trong nhiễm EBV cấp tính và cũng tồn tại suốt đời. Nếu hiệu giá kháng thể EBV âm tính hoặc cho thấy nhiễm trùng từ xa (tức là dương tính với kháng thể IgG và âm tính với kháng thể IgM), cần xem xét các chẩn đoán khác có thể xuất hiện với các triệu chứng tương tự (ví dụ: nhiễm HIV cấp tính, nhiễm CMV).

Điều trị nhiễm bệnh bạch cầu đơn nhân nhiễm khuẩn

  • Chăm sóc hỗ trợ

  • Corticosteroid có thể hữu ích cho bệnh nặng

Điều trị nhiễm bệnh bạch cầu đơn nhân nhiễm khuẩn lây nhiễm là hỗ trợ. Bệnh nhân được khuyến khích nghỉ ngơi trong giai đoạn cấp tính nhưng có thể tiếp tục hoạt động khi sốt, viêm họng, và khó chịu. Để ngăn ngừa vỡ lách, bệnh nhân nên tránh tập nặng và các hoạt động thể thao trong vòng 1 tháng sau phát hiện và cho đến khi triệu chứng lách to (có thể được theo dõi bằng siêu âm) được giải quyết.

Mặc dù corticosteroid làm hạ sốt và giảm viêm họng, nhưng nói chung chúng không nên được sử dụng trong các bệnh không biến chứng. Corticosteroid có thể hữu ích cho các biến chứng như nguy cơ tắc nghẽn đường thở, giảm tiểu cầu nghiêm trọng, và thiếu máu tan máu. Mặc dù acyclovir đường uống hoặc đường tĩnh mạch làm giảm sự phát tán EBV ở hầu họng, nhưng không có bằng chứng thuyết phục nào đảm bảo việc sử dụng thuốc này trên lâm sàng trong bệnh bạch cầu đơn nhân do EBV.

Tiên lượng về bệnh tăng bạch cầu đơn nhân nhiễm trùng

Bệnh bạch cầu đơn nhân nhiễm khuẩn thường tự khỏi. Thời gian mắc bệnh thay đổi; giai đoạn cấp tính kéo dài khoảng 2 tuần. Nói chung, 20% bệnh nhân có thể trở lại trường học hoặc làm việc trong vòng 1 tuần, và 50% trong vòng 2 tuần. Mệt mỏi có thể kéo dài thêm vài tuần, trong 10% trường hợp có thể là nhiều tháng.

Chết xảy ra ở < 1%, chủ yếu là do các biến chứng (ví dụ, viêm não, vỡ lách, tắc nghẽn đường thở).

Những điểm chính

  • Nhiễm vi khuẩn EBV rất phổ biến; vi rút vẫn còn trong vật chủ cả đời nhưng không còn triệu chứng ở miệng.

  • Chỉ có khoảng 5% bệnh nhân có EBV từ những người bị nhiễm trùng cấp tính.

  • Các biểu hiện điển hình bao gồm mệt mỏi (đôi khi kéo dài vài tuần hoặc vài tháng), sốt, viêm họng, lách to và nang bạch huyết lớn.

  • Các biến chứng nghiêm trọng không thường gặp bao gồm viêm não và các biểu hiện thần kinh khác, vỡ lách, tắc nghẽn đường thở do viêm amidan cấp, thiếu máu tan huyết, giảm tiểu cầu và vàng da.

  • Xét nghiệm kháng thể dị hợp dương tính hoặc xét nghiệm kháng thể EBV cụ thể sẽ hữu ích trong tình huống lâm sàng thích hợp.

  • Nhiễm HIV nguyên phát có thể có biểu hiện lâm sàng tương tự như EBV cấp tính; do đó, xét nghiệm HIV nên được thực hiện ở những bệnh nhân có nguy cơ nhiễm HIV.

  • Cung cấp chăm sóc hỗ trợ và đề nghị tránh các hoạt động gắng sức;các thuốc chống virut không được chỉ định.

  • Xem xét sử dụng corticosteroids cho các biến chứng như nguy cơ tắc nghẽn đường thở, giảm tiểu cầu nghiêm trọng, và thiếu máu tan huyết.