Bệnh Huntington

(Bệnh Huntington, Múa giật Huntington, Múa giật tiến triển mãn tính, Múa giật di truyền)

TheoHector A. Gonzalez-Usigli, MD, HE UMAE Centro Médico Nacional de Occidente
Đã xem xét/Đã chỉnh sửa Thg 02 2022

Bệnh Huntington là một bệnh lý di truyền gen trội đặc trưng bởi múa giật, triệu chứng thần kinh tâm thần và suy giảm nhận thức tiến triển, thường bắt đầu ở tuổi trung niên. Chẩn đoán bằng xét nghiệm di truyền. Thân nhân cận huyết cấp một nên được tư vấn di truyền trước khi tiến hành xét nghiệm di truyền. Điều trị là hỗ trợ.

(Xem thêm Tổng quan về Rối loạn vận động và tiểu não.)

Bệnh Huntington ảnh hưởng đến cả hai giới.

Sinh lý bệnh của bệnh Huntington

Trong bệnh Huntington, teo nhân, các tế bào thần kinh gai trung bình ức chế, và nồng độ các chất dẫn truyền thần kinh γgamma-aminobutyric (GABA) và chất P giảm.

Bệnh Huntington là hậu quả từ một đột biến trong gen huntingtin (HTT) (trên nhiễm sắc thể 4), gây ra sự lặp lại bất thường của chuỗi DNA CAG, mã này mã hóa cho amino acid glutamine. Sản phẩm gen - một protein lớn gọi là huntingtin, có một dải rộng dư lượng polyglutamine, tích tụ trong nơ-ron và gây bệnh thông qua các cơ chế còn chưa rõ. CAG càng lặp lại nhiều lần, bệnh càng xuất hiện sớm hơn và biểu hiện càng nặng hơn (kiểu hình). Số lần lặp lại CAG có thể tăng lên với các thế hệ kế tiếp khi người cha truyền đột biến và theo thời gian, có thể dẫn đến các kiểu hình ngày càng nghiêm trọng trong một gia đình (gọi là dự đoán).

Các triệu chứng và dấu hiệu của bệnh Huntington

Triệu chứng cơ năng và thực thể của bệnh Huntington tiến triển một cách âm thầm, bắt đầu từ khoảng 35 đến 40 tuổi, tùy thuộc vào mức độ trầm trọng của kiểu hình.

Sa sút trí tuệ hoặc rối loạn tâm thần (như trầm cảm, thờ ơ, cáu kỉnh, mất khoái cảm, hành vi chống lại xã hội, rối lưỡng cực toàn thân hoặc rối loạn tâm thần phân liệt) tiến triển trước hoặc cùng lúc với các rối loạn vận động. Những triệu chứng này dẫn đến việc bệnh nhân có ý tưởng tự sát và tự sát, điều này phổ biến hơn ở những bệnh nhân mắc bệnh Huntington so với dân số nói chung.

Các chuyển động bất thường xuất hiện; chúng bao gồm chứng múa giật, múa vờn, giật cơ đột ngột khi ngủ, và giả tics (một biểu hiện của bệnh Tourette). Loạn dưỡng liên quan đến các triệu chứng giống Tourette do các rối loạn thần kinh khác hoặc sử dụng thuốc; du lịch cũng bao gồm các cử động cử động lặp đi lặp lại và/hoặc ngữ âm mà bệnh nhân múa giật thực hiện. Không giống như tics thật, tics giả của bệnh Huntington không thể bị ức chế.

Các đặc điểm kinh điển bao gồm lối đi kỳ quặc, rối, nhăn mặt, không có khả năng di chuyển mắt một cách chủ ý mà không cần nháy mắt hoặc đẩy đầu (oculomotor apraxia), và không thể duy trì vận động, như lè lưỡi hoặc nắm tay.

Bệnh Huntington tiến triển, khiến bệnh nhân không thể đi lại và nuốt khó; nó dẫn đến chứng sa sút trí tuệ trầm trọng. Hầu hết các bệnh nhân cuối cùng đều cần chăm sóc đặc biệt. Tử vong thường xảy ra từ 13 đến 15 năm sau khi các triệu chứng bắt đầu khởi phát.

Bệnh nhân mắc bệnh Huntington có thể trở nên trầm cảm hoặc lo lắng và/hoặc phát triển chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Chẩn đoán bệnh Huntington

  • Đánh giá lâm sàng, chẩn đoán xác định bằng xét nghiệm di truyền

  • Chẩn đoán hình ảnh thần kinh

Chẩn đoán bệnh Huntington dựa trên các triệu chứng và dấu hiệu điển hình cộng với tiền sử gia đình. Nó được xác nhận bằng xét nghiệm di truyền đo lường số lần lặp lại CAG (để giải thích kết quả, xem bảng Xét nghiệm di truyền cho bệnh Huntington).

Chẩn đoán hình ảnh thần kinh giúp xác định teo nhân đuôi và thường là một số teo vỏ ưu thế vùng thái dương.

Bảng

Điều trị bệnh Huntington

  • Các biện pháp hỗ trợ

  • Tư vấn di truyền cho người thân

Vì bệnh Huntington là bệnh tiến triển, chăm sóc cuối đời cần được thảo luận sớm.

Điều trị bệnh Huntington chủ yếu là điều trị hỗ trợ và điều trị triệu chứng. Tuy nhiên, các nhà nghiên cứu tiếp tục tìm cách để làm chậm và ngăn chặn sự tiến triển của bệnh.

Thuốc an thần có thể ức chế một phần triệu chứng múa giật và kích động. Thuốc an thần bao gồm

  • Chlorpromazine 25 đến 300 mg uống 3 lần mỗi ngày.

  • Haloperidol 5 đến 45 mg/lần uống 2 lần mỗi ngày.

  • Risperidone 0,5 đến 3 mg uống 2 lần mỗi ngày.

  • Olanzapine 5 đến 10 mg/lần uống một lần/ngày

  • Clozapine 12,5 đến 100 mg uống 1 hoặc 2 lần/ngày

Ở bệnh nhân dùng clozapine, cần phải thực hiện xét nghiệm bạch cầu thường xuyên vì nguy cơ giảm bạch cầu hạt. Tăng liều thuốc chống loạn thần cho đến xuất hiện các phản ứng phụ không dung nạp được (ví dụ như ngủ mê, parkinson) hoặc cho đến khi các triệu chứng được kiểm soát.

Ngoài ra, có thể sử dụng một chất ức chế vận chuyển monoamine loại 2 (VMAT-2) (tetrabenazine, deutetrabenazine). Những loại thuốc này làm giảm dopamine và nhằm làm giảm chứng múa giật và rối loạn vận động.

Tetrabenazine bắt đầu với 12,5 mg uống một lần một ngày và tăng lên 12,5 mg 2 lần/ngày vào tuần thứ 2, và 12,5 mg 3 lần một ngày vào tuần thứ 3. Liều có thể tăng thêm 12,5 mg trong tuần thứ 4. Liều > 12,5 mg được cho uống 3 lần một ngày (dẫn đến tổng liều là 37,5 mg/ngày); tổng liều được tăng lên 12,5 mg/ngày hàng tuần. Liều tối đa là 33,3 mg/ngày, uống 3 lần/ngày (tổng liều 100 mg/ngày). Liều được tăng tuần tự nếu cần để kiểm soát các triệu chứng hoặc cho đến khi xuất hiện các phản ứng phụ không dung nạp được. Tác dụng không mong muốn có thể bao gồm gây ngủ, ngồi không yên, các triệu chứng parkinson và trầm cảm. Trầm cảm được điều trị bằng thuốc chống trầm cảm.

Deutetrabenazine hiện có sẵn để điều trị múa giật trong bệnh Huntington. Liều khuyến cáo là 6 đến 48 mg/ngày, uống 2 liều. Liều khởi đầu là 6 mg một lần mỗi ngày, sau đó tăng thêm 6 mg/ngày mỗi tuần (ví dụ, 6 mg 2 lần mỗi ngày) đến tối đa 24 mg 2 lần mỗi ngày (48 mg/ngày). (Liều ≥ 12 mg được chia làm 2 lần.) Tác dụng có hại của thuốc tương tự như tetrabenazine nhưng dung nạp nốt hơn. Tuy nhiên, thuốc ức chế DNAT-2 rất tốn kém.

Các liệu pháp đang được nghiên cứu nhằm mục đích làm giảm sự dẫn truyền thần kinh glutamatergic qua thụ thể N-metyl-daspartate và tăng cường sản xuất năng lượng ty thể. Các phương pháp điều trị nhằm mục đích tăng chức năng GABAergic trong não không hiệu quả.

Các thuốc ức chế tái hấp thu serotonin có chọn lọc có thể giúp bệnh nhân trầm cảm, lo âu hoặc rối loạn ám ảnh cưỡng chế liên quan đến bệnh Huntington và làm giảm các triệu chứng ở bệnh nhân rối loạn hành vi xung động.

Những thân nhân cận huyết cấp độ 1 với bệnh nhân Huntington, đặc biệt là phụ nữ trong độ tuổi sinh đẻ và nam giới cân nhắc có con nên được tư vấn di truyền và xét nghiệm di truyền. Tư vấn di truyền nên được thực hiện trước khi thử nghiệm di truyền vì sự phân chia của bệnh Huntington rất phức tạp.

Những điểm chính

  • Bệnh Huntington, một rối loạn trội NST thường ảnh hưởng đến giới tính, thường gây ra chứng sa sút trí tuệ và múa giật ở tuổi trung niên; Hầu hết các bệnh nhân cuối cùng đều cần đến thể chế.

  • Nếu các triệu chứng và tiền sử gia đình gợi ý chẩn đoán, cung cấp tư vấn di truyền trước khi xét nghiệm di truyền, và xem xét việc chẩn đoán hình ảnh thần kinh.

  • Điều trị các triệu chứng và thảo luận về chăm sóc cuối đời càng sớm càng tốt.

  • Tư vấn trước khi xét nghiệm di truyền cho những người thân cấp 1, đặc biệt là cha mẹ có khả năng thực hiện để họ chuẩn bị cho những dấu hiệu tích cực có thể xảy ra và làm giảm nguy cơ tự tử.