Rối loạn hoảng sợ ở trẻ em và vị thành niên

TheoJosephine Elia, MD, Sidney Kimmel Medical College of Thomas Jefferson University
Đã xem xét/Đã chỉnh sửa Thg 05 2023

Rối loạn hoảng sợ được đặc trưng bởi các cơn hoảng sợ thường xuyên (ít nhất một lần/tuần). Cơn hoảng sợ là các cơn rời rạc kéo dài khoảng 20 phút; trong các cơn, trẻ em gặp các triệu chứng cơ thể, các triệu chứng nhận thức, hoặc cả hai. Chẩn đoán theo tiêu chuẩn lâm sàng. Chẩn đoán dựa vào bệnh sử Điều trị bằng thuốc benzodiazepine hoặc các chất ức chế tái hấp thu serotonin có chọn lọc (SSRIs) và liệu pháp hành vi.

(Xem thêm cơn hoảng sợ và rối loạn hoảng sợ ở người trưởng thành.)

Rối loạn hoảng sợ là ít gặp ở trẻ trước tuổi dậy hơn là tuổi vị thành niên.

Các cơn hoảng loạn có thể xảy ra đơn lẻ hoặc trong các rối loạn lo âu khác (ví dụ: chứng sợ khoảng rộng, lo lắng khi bị chia ly), các rối loạn tâm thần khác (ví dụ: rối loạn ám ảnh cưỡng chế [OCD]) hoặc một số bệnh lý (ví dụ: hen). Các cơn hoảng sợ có thể gây ra một cơn hen và ngược lại.

Triệu chứng và Dấu hiệu

Các triệu chứng của một cơn hoảng sợ liên quan đến một sự gia tăng đột ngột của nỗi sợ hãi mãnh liệt, cùng với các triệu chứng cơ thể (ví dụ như đánh trống ngực, đổ mồ hôi, run rẩy, thở dốc hoặc nghẹn, đau ngực, buồn nôn, chóng mặt). So với những người lớn, cơn hoảng sợ ở trẻ em và vị thành niên thường kịch tính hơn trong cách thể hiện(ví dụ như la hét, khóc lóc, và thở nhanh). sự biểu hiện này có thể báo động cho cha mẹ và người khác. sự biểu hiện này có thể báo động cho cha mẹ và người khác.

Các cơn hoảng sợ thường phát triển tự phát, nhưng qua thời gian, trẻ em bắt đầu cho chúng phân bổ vào các tình huống và môi trường nhất định. Trẻ em bị ảnh hưởng sau đó cố gắng tránh những tình huống đó, có thể dẫn đến chứng sợ khoảng trống. Các hành vi tránh né được coi là chứng sợ khoảng trống nếu chúng làm giảm đáng kể hoạt động bình thường, chẳng hạn như đi học, thăm trung tâm mua sắm, hoặc làm các hoạt động điển hình khác.

Chẩn đoán

  • Đánh giá tâm thần

  • Các tiêu chuẩn trong Diagnostic and Statistical Manual of Mental Disorders (DSM-5-TR)

  • Đánh giá các nguyên nhân khác

Rối loạn hoảng sợ được chẩn đoán dựa trên lich sử của các cơn hoảng sợ gần đây, thường là sau một cuộc kiểm tra sức khỏe được thực hiện để loại trừ các nguyên nhân thực thể gây ra các triệu chứng cơ thể Nhiều trẻ em trải qua xét nghiệm xem xét chẩn đoán trước khi nghi ngờ rối loạn hoảng sợ. Nhiều trẻ em trải qua xét nghiệm xem xét chẩn đoán trước khi nghi ngờ rối loạn hoảng sợ. Sự có mặt của các rối loạn khác, đặc biệt là bệnh hen, cũng có thể làm phức tạp chẩn đoán. Sàng lọc kỹ các rối loạn khác (ví dụ, rối loạn ám ảnh cưỡng chế [OCD], rối loạn lo âu xã hội) là cần thiết bởi vì bất kỳ một trong những rối loạn này đều có thể là vấn đề chính gây ra các cơn hoảng sợ như một triệu chứng.

Ở người lớn, các tiêu chuẩn chẩn đoán quan trọng cho rối loạn hoảng sợ bao gồm những lo ngại về các cơn trong tương lai, những tác động của các cơn và những thay đổi trong hành vi. Tuy nhiên, trẻ em và thanh thiếu niên trẻ thường thiếu sự thấu hiểu và suy nghĩ cần thiết để phát triển những đặc điểm này, ngoại trừ việc chúng có thể thay đổi hành vi để tránh những tình huống mà họ cho rằng có liên quan đến cơn hoảng loạn.

Điều trị

  • Thông thường benzodiazepine hoặc các chất ức chế tái hấp thu serotonin có chọn lọc (SSRI) thêm vào với liệu pháp hành vi

Điều trị rối loạn hoảng sợ thường là một sự kết hợp của điều trị bằng thuốc và liệu pháp hành vi. Ở trẻ em, rất khó để bắt đầu trị liệu hành vi cho đến khi các cơn hoảng loạn đã được kiểm soát bằng thuốc hay không.

Các thuốc benzodiazepin là thuốc hiệu quả nhất, nhưng SSRI thường được ưu tiên hơn vì các thuốc benzodiazepin có tác dụng an thần và có thể làm giảm đáng kể khả năng học tập và trí nhớ. Tuy nhiên, SSRI không có tác dụng nhanh, và một thời gian ngắn của một thuốc benzodiazepine (ví dụ, lorazepam 0,5 đến 2,0 mg, 3 lần/ngày) có thể hữu ích cho đến khi SSRI có hiệu quả.

Tiên lượng

Tiên lượng là tốt với điều trị. Không điều trị, vị thành niên có thể bỏ học, bỏ xã hội, trở nên ẩn dật và tự sát.

Rối loạn hoảng sợ thường tăng lên và giảm xuống trong mức độ nghiêm trọng mà không có bất kỳ lý do rõ rệt. Một số bệnh nhân trải qua giai đoạn thuyên giảm triệu chứng kéo dài, chỉ tái phát vào những năm sau đó.

Những điểm chính

  • Các cơn hoảng sợ được đặc trưng bởi một sự gia tăng đột ngột của nỗi sợ hãi mãnh liệt, cùng với các triệu chứng cơ thể.

  • Cáccơn hoảng sợ ở trẻ em và vị thành niên thường kịch tính hơn (ví dụ như la hét, khóc lóc, và tăng thông khí) so với ở người lớn.

  • Rối loạn hoảng sợ thường tăng lên và giảm xuống trong mức độ nghiêm trọng mà không có bất kỳ lý do rõ rệt.

  • Điều trị rối loạn hoảng sợ bằng thuốc benzodiazepine hoặc SSRI để kiểm soát các triệu chứng, sau đó với liệu pháp hành vi.