Đa hồng cầu nguyên phát

TheoJane Liesveld, MD, James P. Wilmot Cancer Institute, University of Rochester Medical Center
Đã xem xét/Đã chỉnh sửa Thg 12 2023

Đa hồng cầu nguyên phát là một rối loạn tăng sinh tủy mạn tính được đặc trưng bởi sự gia tăng hồng cầu bình thường về hình thái (dấu hiệu), nhưng cũng có các tế bào trắng và tiểu cầu. 10 đến 15% số bệnh nhân cuối cùng tiến triển thành xơ tủy và suy tủy xương; 1,0 đến 2,5% chuyển lơ xê mi cấp. Nếu không được điều trị, nguy cơ chảy máu và huyết khối động mạch hoặc huyết khối tĩnh mạch sẽ tăng lên. Các biểu hiện thông thường gồm có lách to, các biến cố mạch máu lớn và vi mạch (ví dụ, các thiếu máu cục bộ thoáng qua, ban đỏ đau, đau nửa đầu mắt) và ngứa dưới nước không rõ nguyên nhân (ngứa khi tiếp xúc với nước nóng). Chẩn đoán được thực hiện dựa vào công thức máu đầy đủ, xét nghiệm đột biến hoặc hiếm khi là và tiêu chuẩn lâm sàng. Điều trị liên quan đến rút máu, aspirin liều thấp, ruxolitinib, interferon, và hiếm khi ghép tế bào gốc.

(Xem thêm Tổng quan về Rối loạn tăng sinh tủy.)

Đa hồng cầu nguyên phát là bệnh phổ biến nhất trong các rối loạn tăng sinh tủy, tỷ lệ mắc ở Mỹ ước tính là 1,97/100.000 (1), với tỷ lệ mắc tăng theo tuổi tác. Tuổi trung bình khi chẩn đoán là khoảng 60 tuổi, nhưng bệnh xxảy ra sớm hơn nhiều ở phụ nữ, những người có thể xuất hiện trong thập kỷ thứ hai và thứ ba, đôi khi mắc Hội chứng Budd-Chiari.

Tài liệu tham khảo chung

  1. 1. Anía BJ, Suman VJ, Sobell JL, Codd MB, Silverstein MN, Melton LJ 3rd: Trends in the incidence of polycythemia vera among Olmsted County, Minnesota residents, 1935-1989. Am J Hematol 47(2):89–93, 1994 doi:10.1002/ajh.2830470205

Sinh lý bệnh của đa hồng cầu nguyên phát

Đa hồng cầu nguyên phát liên quan đến sự tăng sản xuất của hồng cầu, bạch cầu và tiểu cầu. Như vậy, bệnh đa hồng cầu nguyên phát là tăng sinh toàn tủy do tăng cả 3 thành phần máu ngoại vi. Sản xuất gia tăng trong dòng hồng cầu được gọi là tăng sinh hồng cầu (erythrocytosis) đơn thuần có thể xảy ra với đa hồng cầu nguyên phát nhưng thường gặp hơn do các nguyên nhân khác (xem đa hồng cầu thứ phát). Trong bệnh đa hồng cầu, quá trình sản xuất hồng cầu diễn ra độc lập với nồng độ erythropoietin huyết thanh, nồng độ này thường thấp nhưng có thể bình thường. Tuy nhiên, vì thụ thể thrombopoietin là thụ thể yếu tố tăng trưởng duy nhất trong tế bào gốc tạo máu nên bệnh tăng tiểu cầu có thể xảy ra trước khi có bệnh tăng hồng cầu.

Sinh máu ngoài tủy có thể xảy ra ở lách, gan, và các vị trí khác mà có khả năng hình thành các tế bào máu. Trong bệnh đa hồng cầu nguyên phát, trái ngược với bệnh tăng hồng cầu thứ phát, sự gia tăng khối lượng hồng cầu ban đầu thường bị che lấp bởi sự gia tăng thể tích huyết tương khiến hematocrit trở về mức bình thường. Điều này đặc biệt xảy ra ở phụ nữ, những người có thể có huyết khối tĩnh mạch gan và hematocrit bình thường.

Trong bệnh đa hồng cầu, sự hấp thu sắt tăng lên do ức chế sản sinh hepcidin. Khi có thiếu sắt dưới bất kỳ hình thức nào, hồng cầu ngày càng trở nên nhỏ hơn (bệnh hồng cầu nhỏ) vì nồng độ hemoglobin trung bình hồng cầu (MCHC) được bảo vệ bằng thể tích hồng cầu (thể tích trung bình hồng cầu [MCV]). Mặc dù bệnh nhân bị thiếu sắt do các nguyên nhân khác sẽ bị thiếu máu, bệnh nhân mắc bệnh đa hồng cầu đã tăng sản sinh hồng cầu và do đó, ngay cả khi ban đầu thiếu sắt, bệnh nhân mắc bệnh đa hồng cầu có thể có mức hematocrit bình thường nhưng số lượng hồng cầu và chỉ số hồng cầu vi mô tăng cao; kết hợp của những dấu hiệu này là dấu hiệu đặc trưng của bệnh đa hồng cầu.

Cuối cùng, khoảng 10 đến 15% số bệnh nhân tiến triển thành hội chứng tương tự như xơ tủy tiên phát nhưng với sự sống còn tốt hơn.

Chuyển đổi sang bệnh bạch cầu cấp là hiếm và có thể mất nhiều năm để phát triển. Nguy cơ biến đổi tăng lên khi tiếp xúc với các thuốc alkyl hóa, chẳng hạn như chlorambucil và busulfan, phốt pho phóng xạ (chủ yếu có ý nghĩa lịch sử) và hydroxyurea. Bệnh bạch cầu cấp tính phổ biến hơn ở nam giới, đặc biệt là sau 60 tuổi.

Cơ sở di truyền

Bệnh đa hồng cầu là do đột biến trong tế bào gốc tạo máu.

Đột biến gen Janus kinase 2 (JAK2) là nguyên nhân gây ra hầu hết các trường hợp mắc bệnh đa hồng cầu nguyên phát. JAK2 là một thành viên của họ enzyme tyrosine kinase loại I và tham gia truyền dẫn tín hiệu cho erythropoietin, thrombopoietin, và G-CSF trong số các gen khác. Cụ thể, đột biến JAK2V617F hoặc đột biến JAK2 exon12 hiện diện ở 95% số bệnh nhân bị bệnh đa hồng cầu. Hiếm khi tìm thấy đột biến Calreticulin (CALR) ở những bệnh nhân mắc bệnh đa hồng cầu không có đột biến JAK2 và đã tìm thấy đột biến protein tiếp hợp bạch cầu lympho (LNK) ở những bệnh nhân mắc bệnh tăng hồng cầu đơn thuần. Những đột biến này dẫn đến sự hoạt hóa kéo dài của kinase JAK2, nguyên nhân gây ra sự sản sinh tế bào máu quá mức độc lập với erythropoietin.

Các biến chứng

Các biến chứng của đa hồng cầu nguyên phát bao gồm

  • Huyết khối

  • Chảy máu

Trong bệnh đa hồng cầu nguyên phát, thể tích máu tăng lên và số lượng hồng cầu tăng lên có thể gây tăng độ nhớt. Tăng độ nhớt có khuynh hướng gây huyết khối vi mạch, dẫn đến đột quỵ, huyết khối tĩnh mạch sâu, nhồi máu cơ tim, tắc động mạch võng mạc hoặc tĩnh mạch, nhồi máu lách (thường do va chạm), hoặc, đặc biệt ở phụ nữ có Hội chứng Budd-Chiari. Các biến cố vi mạch (ví dụ, cơn thiếu máu não thoáng qua, hội chứng đỏ đau đầuđau nửa đầu ở mắt) cũng có thể xảy ra.

Tiểu cầu có thể hoạt động bất thường nếu số lượng tiểu cầu > 1.000.000/mcL (> 1,000,000 × 109/L) do thiếu hụt yếu tố von Willebrand mắc phải vì tiểu cầu hấp thụ và phân giải protein multimer von Willebrand có trọng lượng phân tử cao. Bệnh von Willebrand mắc phải này có xu hướng làm tăng chảy máu, nhưng không tự phát.

Tăng tế bào có thể gây tăng acid uric, làm tăng nguy cơ bệnh Gout và sỏi urat thận. Bệnh nhân PV có nguy cơ mắc bệnh acid-peptic do nhiễm Helicobacter pylori.

Triệu chứng và dấu hiệu của đa hồng cầu nguyên phát

Đa hồng cầu nguyên phát tự nó thường không có triệu chứng, nhưng do tăng hồng cầu và độ nhớt gây ra yếu, đau đầu, hói đầu nhẹ, rối loạn thị giác, mệt mỏi và khó thở. Thường ngứa, đặc biệt là sau khi tắm nước nóng (ngứa không rõ nguyên nhân) và có thể là triệu chứng sớm nhất. Khuôn mặt có thể sưng tấy và các tĩnh mạch võng mạc bị ứ máu. Lòng bàn tay và bàn chân có thể đỏ, ấm và đau, đôi khi kèm theo thiếu máu cục bộ ngón tay (đỏ đau đầu chi). Trên 30% số bệnh nhân có lách to.

Huyết khối có thể gây ra các triệu chứng ở vị trí bị ảnh hưởng (ví dụ như chứng thiếu máu thần kinh gây đột quỵ hoặc đột quỵ thiếu máu cục bộ thoáng qua, đau chân, sưng hoặc có cả hai huyết khối chi dưới, mất thị lực do tắc tĩnh mạch võng mạc).

Chảy máu, thường từ đường tiêu hóa, xảy ra ở khoảng 10% số bệnh nhân.

Tăng chuyển hóa có thể gây ra sốt nhẹ và sút cân cho thấy sự tiến triển đến bệnh xơ tủy thứ phát, mà lâm sàng không thể phân biệt được với xơ tủy tiên phát nhưng có tiên lượng tốt hơn.

Chẩn đoán đa hồng cầu nguyên phát

  • Công thức máu toàn phần

  • Xét nghiệm đột biến JAK2, đột biến CALR hoặc đột biến LNK (được thực hiện tuần tự)

  • Đôi khi cần đo khối hồng cầu, nếu có.

Bệnh đa hồng cầu nguyên phát thường được nghi ngờ đầu tiên vì có CBC bất thường (ví dụ, hemoglobin > 16,5 g/dL [> 165 g L] ở nam hoặc > 16,0 g/dL [> 160 g/L] ở nữ). Tuy nhiên, nồng độ hemoglobin và hematocrit có thể bị sai lệch. Hematocrit có thể bình thường do thể tích huyết tương giãn nở và huyết sắc tố có thể bình thường nếu đồng thời thiếu sắt. Do đó, số lượng hồng cầu tăng cao là phép đo hữu ích nhất để đánh giá quá trình tăng hồng cầu.

Cùng với tăng hồng cầu, số lượng bạch cầu trung tính và tiểu cầu thường tăng, nhưng không phải lúc nào cũng tăng. Bệnh đa hồng cầu nguyên phát có thể có biểu hiện là bệnh tăng tiểu cầu đơn thuần do tăng hồng cầu bị che lấp hoặc do bệnh tăng tiểu cầu xảy ra trước khi tăng hồng cầu.

Ở những bệnh nhân chỉ tăng hematocrit, có thể xuất hiện bệnh đa hồng cầu nguyên phát, nhưng cũng cần nghĩ đến đa hồng cầu thứ phát, một nguyên nhân phổ biến hơn nhiều của tăng hematocrit trước tiên. Cũng luôn cần nghĩ đến bệnh đa hồng cầu nguyên phát ở những bệnh nhân có mức hematocrit bình thường nhưng có sinh hồng cầu nhỏ và có bằng chứng về thiếu sắt; sự kết hợp các dấu hiệu này là một dấu hiệu của bệnh đa hồng cầu.

Bệnh đa hồng cầu nguyên phát cũng có thể được nghi ngờ dựa trên các phát hiện lâm sàng, bao gồm huyết khối ở một vị trí bất thường, chẳng hạn như hội chứng Budd-Chiari ở phụ nữ hoặc huyết khối tĩnh mạch cửa ở nam giới.

Thách thức trong việc chẩn đoán bệnh đa hồng cầu nguyên phát là một số loại ung thư tăng sinh tủy khác có thể có cùng các đột biến gen và các phát hiện về tủy xương. Mặc dù dấu hiệu nhận biết của bệnh đa hồng cầu nguyên phát là tăng hồng cầu, một số bệnh nhân có biểu hiện tăng bạch cầu riêng biệt hoặc tăng tiểu cầu cô lập và ban đầu không biểu hiện tăng nồng độ hematocrit. Các khối u tăng sinh tủy có thể tiến triển theo thời gian và thậm chí bệnh xơ tủy nguyên phát cũng có thể chuyển thành bệnh đa hồng cầu nguyên phát.

Bệnh nhân nghi ngờ mắc bệnh đa hồng cầu thường nên xét nghiệm các đột biến JAK2V617F(exon 14) và đột biến JAK2 exon12. Nếu những gen này âm tính, cần thực hiện xét nghiệm đột biến CALRLNK. Sự hiện diện của một đột biến là nguyên nhân đã biết ở bệnh nhân tăng hồng cầu đơn độc gợi ý mạnh mẽ đến bệnh đa hồng cầu nguyên phát. Nếu tăng hồng cầu không biểu hiện rõ ràng, việc đo trực tiếp khối hồng cầu và thể tích huyết tương sẽ được thực hiện (ví dụ: với hồng cầu được đánh dấu bằng cromalbumin được đánh dấu bằng 131 mặc dù xét nghiệm này thường chỉ được thực hiện ở các trung tâm chuyên khoa) để giúp phân biệt giữa bệnh đa hồng cầu thực sự và bệnh đa hồng cầu tương đối và giữa bệnh đa hồng cầu nguyên phát và các rối loạn tăng sinh tủy khác (không làm tăng khối hồng cầu). Nếu có tăng hồng cầu nhưng nguyên nhân thứ phát chưa được loại trừ, thì nên đo nồng độ erythropoietin trong huyết thanh. Bệnh nhân mắc bệnh đa hồng cầu thường có nồng độ erythropoietin trong huyết thanh thấp hoặc bình thường thấp; nồng độ cao gợi ý tình trạng tăng hồng cầu thứ phát.

Chọc hút và sinh thiết tủy xương không chẩn đoán được đa hồng cầu nguyên phát. Khi thực hiện chọc hút và sinh thiết tủy xương thường cho thấy tăng sinh tế bào, mẫu tiểu cầu lớn tập trung thành đám, đôi khi tăng sợi xơ. Tuy nhiên, không có phát hiện nào về tủy xương giúp phân biệt hoàn toàn bệnh đa hồng cầu với các rối loạn tăng quá mức hồng cầu khác (ví dụ, bệnh đa hồng cầu gia đình bẩm sinh) hoặc với các bệnh tân sinh tuỷ khác, trong đó bệnh đa hồng cầu là phổ biến nhất.

Bệnh von Willebrand mắc phải (là nguyên nhân gây chảy máu) có thể được chẩn đoán bằng cách cho thấy kháng nguyên yếu tố von Willebrand trong huyết tương giảm bằng xét nghiệm đồng yếu tố ristocetin.

Những bất thường xét nghiệm không đặc hiệu có thể xảy ra trong bệnh đa hồng cầu nguyên phát bao gồm tăng khả năng gắn kết vitamin B12 và B12, tăng axit uric máu và tăng axit uric niệu (xuất hiện ở 30% số bệnh nhân) và giảm biểu hiện MPL (thụ thể của hemoglobin) trong tế bào nhân khổng lồ và tiểu cầu. Những xét nghiệm này không cần thiết để chẩn đoán.

Điều trị bệnh đa hồng cầu nguyên phát

  • Chích huyết (rút máu)

  • Có thể điều trị bằng aspirin

  • Liệu pháp nhắm đích với ruxolitinib hoặc pegylated interferon.

Việc điều trị phải được cá nhân hóa theo độ tuổi, giới tính, tình trạng bệnh lý, biểu hiện lâm sàng và kết quả huyết học (1). Tuy nhiên, các tiêu chuẩn trước đây được sử dụng để phân tầng điều trị theo phân loại nguy cơ cao hoặc thấp, chẳng hạn như tuổi và tăng tiểu cầu quá mức (1.000.000/mcL [1000 × 109/L]) chưa được xác nhận trong tương lai và không được khuyến nghị để hướng dẫn điều trị. Gánh nặng alen đột biến JAK2 V617F định lượng là một chỉ số hữu ích. Nói chung, khi gánh nặng alen này nhỏ hơn 50%, bệnh nhân có xu hướng mắc bệnh âm thầm.

Mặc dù số lượng bạch cầu rất cao (> 30.000/mcL [> 30 × 109/L]) có liên quan đến sự gia tăng bệnh, nhưng không có bằng chứng nào cho thấy việc giảm số lượng bạch cầu bằng hóa trị liệu sẽ kéo dài thời gian sống thêm. Trên thực tế, tế bào gốc tạo máu đa hồng cầu có khả năng kháng hóa trị thông thường và việc giảm số lượng bạch cầu hoặc tiểu cầu xuống mức bình thường không ngăn ngừa được huyết khối nếu khối hồng cầu không được làm cho bình thường bằng thủ thuật trích máu tĩnh mạch.

Chích huyết (rút máu)

Rút máu là phương pháp điều trị chính. Các mục tiêu rút máu là để hematocrit < 45% ở nam và < 42% ở nữ. Một thử nghiệm phân nhóm ngẫu nhiên có đối chứng cho thấy những bệnh nhân được phân nhóm ngẫu nhiên vào nhóm hematocrit < 45% có tỷ lệ tử vong do tim mạch và huyết khối thấp hơn đáng kể so với những bệnh nhân có hematocrit đích từ 45% đến 50% (2). Trong thai kỳ, mức hematocrit nên được hạ xuống < 35%; thai nhi sẽ luôn được cung cấp đủ chất sắt.

Đầu tiên mỗi ngày rút 500 mL máu. Với người cao tuổi, bệnh nhân có rối loạn tim mạch hay mạch máu não, lượng máu lấy ít hơn (từ 200 đến 300 mL hai lần/tuần). Khi hematocrit dưới giá trị mục tiêu, sẽ được kiểm tra hàng tháng và duy trì ở mức này bằng cách rút máu khi cần thiết. Nếu cần thiết, thể tích nội mạch có thể được duy trì bằng dung dịch crystalloid hoặc keo.

Tiểu cầu có thể tăng do thủ thuật trích máu tĩnh mạch, nhưng mức tăng này nhỏ và thoáng qua, và tình trạng tăng dần về số lượng tiểu cầu cũng như số lượng bạch cầu là một đặc điểm của bệnh đa hồng cầu nguyên phát và không cần điều trị ở những bệnh nhân không có triệu chứng.

Ở những bệnh nhân được điều trị chỉ bằng rút máu, yêu cầu về rút máu cuối cùng sẽ giảm đi. Đây không phải là dấu hiệu của suy tủy xương (tức là xơ giai đoạn cuối) mà là do sự tăng thể tích huyết tương.

Một nhóm thuốc mới, thuốc giống hepcidin như là rusfertide, đang được nghiên cứu (3). Những loại thuốc này được sử dụng để ngăn chặn quá trình hấp thu sắt, sắt sẽ tăng lên trong bệnh đa hồng cầu. Các loại thuốc này có thể loại bỏ nhu cầu cắt bỏ tĩnh mạch bổ sung khi lượng sắt dự trữ trong cơ thể bị cạn kiệt do phẫu thuật cắt bỏ tĩnh mạch.

Aspirin

Aspirin làm giảm triệu chứng của các biến cố vi mạch. Vì vậy, những bệnh nhân bị đỏ đau đầu chi, đau nửa đầu ở mắt hoặc cơn thiếu máu não cục bộ thoáng qua nên dùng aspirin 81 mg đến 100 mg uống một lần mỗi ngày trừ khi có chống chỉ định (ví dụ: do bệnh von Willebrand mắc phải); có thể cần dùng liều cao hơn nhưng rõ ràng sẽ làm tăng nguy cơ xuất huyết. Aspirin không làm giảm tỷ lệ mắc các biến cố mạch máu lớn và do đó không được chỉ định ở những bệnh nhân mắc bệnh đa hồng cầu nguyên phát (trong trường hợp không có chỉ định khác) không có triệu chứng, đặc biệt là ở những bệnh nhân > 65 tuổi.

Liệu pháp ức chế tủy

Nhiều nghiên cứu đã chỉ ra rằng nhiều phương pháp điều trị ức chế tủy được sử dụng trước đây, bao gồm hydroxyurea, phốt pho phóng xạ và các chất alkyl hóa như là busulfan và chlorambucil, không làm giảm tỷ lệ bị huyết khối và không cải thiện thời gian sống thêm sau thủ thuật trích máu tĩnh mạch thích hợp vì tế bào gốc tạo máu bị thương tổn kháng lại thuốc này. Các thuốc như là chlorambucil, busulfan, phốt pho phóng xạ và hydroxyurea có thể làm tăng tỷ lệ mắc bệnh bạch cầu cấp và khối u đặc; những loại thuốc này không được khuyến nghị ngoại trừ trong những trường hợp đặc biệt. Chỉ các chuyên gia quen thuộc với việc sử dụng và theo dõi hydroxyurea mới được kê đơn thuốc này.

Nếu cần can thiệp ngoài thủ thuật trích máu tĩnh mạch (ví dụ: do các triệu chứng hoặc biến cố huyết khối), thì nên ưu tiên dùng pegylat interferon hoặc ruxolitinib. Có thể sử dụng Anagrelide để kiểm soát số lượng tiểu cầu nhưng có độc tính về tim và thận và có thể gây thiếu máu.

Trong bệnh đa hồng cầu nguyên phát, pegylat interferon alfa-2b, interferon alfa-2a, và Ropeginterferon alfa-2b (4) đặc biệt là nhắm vào các tế bào gốc tạo máu bị thương tổn chứ không phải các tế bào gốc bình thường. Những loại thuốc này thường được dung nạp tốt và có hiệu quả trong việc kiểm soát ngứa và sản sinh máu quá mức cũng như giảm kích thước lách. Ropeginterferon alfa-2b chỉ cần dùng 2 tuần đến 4 tuần một lần, ít thường xuyên hơn so với các sản phẩm interferon alpha khác (ví dụ: cách ngày). Interferon có thể được sử dụng an toàn trong thai kỳ. Khoảng 20% số bệnh nhân đạt mức thuyên giảm hoàn toàn về mặt phân tử, có thể mất vài năm để đạt được điều đó.

Ruxolitinib, một chất ức chế JAK không đặc hiệu, được sử dụng trong bệnh đa hồng cầu và bệnh xơ tủy sau đa hồng cầu. Trong bệnh đa hồng cầu, thuốc thường được dùng bắt đầu với mức liều 10 mg uống hai lần mỗi ngày và tiếp tục miễn là có đáp ứng mà không có độc tính quá mức. Ở những bệnh nhân không dung nạp hoặc kháng hydroxyurea, ruxolitinib đã chứng minh đáp ứng về phân tử tốt hơn cũng như tỷ lệ thuyên giảm hoàn toàn vượt trội và tỷ lệ thời gian sống thêm không biến cố so với chăm sóc hỗ trợ tốt nhất (5).

Không cần thiết phải hạ số lượng bạch cầu hoặc tiểu cầu xuống mức bình thường ở những bệnh nhân không có triệu chứng.

Điều trị các biến chứng

Tăng acid uric máu: điều trị allopurinol 300 mg uống một lần/ngày nếu có gây ra triệu chứng hoặc nếu bệnh nhân đang được điều trị bằng thuốc ức chế tủy.

Ngứa: có thể dùng kháng histamine nhưng thường khó kiểm soát; ruxolitinib và interferon có hiệu quả với ngứa. Cholestyramine, cyproheptadine, cimetidine, paroxetine, hoặc PUVA cũng có thể thành công. Sau khi tắm, da nên được làm khô nhẹ nhàng.

Tài liệu tham khảo về điều trị

  1. 1. Spivak JL: How I treat polycythemia vera. Blood 134(4):341–352, 2019 doi:10.1182/blood.2018834044

  2. 2. Marchioli R, Finazzi G, Specchia G, et al: Cardiovascular events and intensity of treatment in polycythemia vera. N Engl J Med 368:22–33, 2013.

  3. 3. Handa S, Ginzburg Y, Hoffman R, Kremyanskaya M: Hepcidin mimetics in polycythemia vera: resolving the irony of iron deficiency and erythrocytosis. Curr Opin Hematol 30(2):45–52, 2023 doi:10.1097/MOH.0000000000000747

  4. 4. Gisslinger H, Klade C, Georgiev P, et al: Ropeginterferon alfa-2b versus standard therapy for polycythaemia vera (PROUD-PV and CONTINUATION-PV): a randomised, non-inferiority, phase 3 trial and its extension study [published correction appears in Lancet Haematol ngày 25 tháng 2 năm 2020;:]. Lancet Haematol 7(3):e196–e208, 2020 doi:10.1016/S2352-3026(19)30236-4

  5. 5. Harrison CN, Nangalia J, Boucher R, et al: Ruxolitinib Versus Best Available Therapy for Polycythemia Vera Intolerant or Resistant to Hydroxycarbamide in a Randomized Trial. J Clin Oncol 41(19):3534–3544, 2023 doi:10.1200/JCO.22.01935

Tiên lượng cho bệnh đa hồng cầu

Một nghiên cứu lớn về bệnh nhân mắc bệnh đa hồng cầu đã báo cáo thời gian sống thêm trung bình là 14,1 năm và điều này tệ hơn đáng kể so với nhóm đối chứng bắt cặp về độ tuổi và giới tính (1).

Huyết khối là nguyên nhân phổ biến nhất gây ra bệnh tật và tử vong, tiếp theo là các biến chứng của bệnh xơ tủy và tiến triển lơ xê mi.

Đột biến gen và bất thường về tế bào học có thể hỗ trợ việc xác định các phân nhóm tiên lượng.

Tài liệu tham khảo về tiên lượng bệnh

  1. 1. Tefferi A, Rumi E, Finazzi G, et al: Survival and prognosis among 1545 patients with contemporary polycythemia vera: an international study. Leukemia 27(9):1874–1881, 2013 doi:10.1038/leu.2013.163

Những điểm chính

  • Bệnh đa hồng cầu là một loại ung thư tăng sinh tủy mãn tính liên quan đến việc tăng sản xuất hồng cầu, bạch cầu và tiểu cầu.

  • Bệnh đa hồng cầu nguyên phát là do các đột biến liên quan đến JAK2, hoặc hiếm gặp là đột biến CALR hoặc LNK trong tế bào gốc tạo máu dẫn đến hoạt hóa liên tục của JAK2 kinase, gây ra tình trạng sản sinh dư thừa tế bào máu.

  • Các biến chứng bao gồm huyết khối, chảy máu, và tăng acid uric máu; một số bệnh nhân giai đoạn cuối chuyển sang xơ tủy và số hiếm chuyển lơ xê mi cấp.

  • Bệnh đa hồng cầu thường bị nghi ngờ khi nồng độ hematocrit; bạch cầu trung tính và tiểu cầu thường tăng, nhưng không phải lúc nào cũng tăng lên.

  • Kiểm tra các đột biến JAK2, CALR hoặc LNK

  • Chọc hút và sinh thiết tủy xương và nồng độ erythropoietin huyết thanh thường không hữu ích trong chẩn đoán.

  • Phẫu thuật cắt đoạn mạch để nhắm mục tiêu hematocrit < 45% ở bệnh nhân nam và < 42% ở bệnh nhân nữ là cần thiết.

  • Ruxolitinib và interferon pegylat là những thuốc ức chế tủy được ưu tiên.